PHÁN TƯỢNG GIỮA TRỜI
Hỡi ông Di Lặc giữa trời
Sao ông lớn thế một mình một phương
Đứng đây sương nắng bốn mùa
Sao không ngủ chút cười hoài vậy ông
Xem kìa cái bụng rõ to
Quả hoa rượu thịt bên ông tối ngày
Thân này liệu đủ sức không
Đầu ông trọc thế tóc đâu hết rồi ?
Có phải tại bão gió giông
Làm bay dụng hết chỏng trơ cái đầu
Vậy mà mồm miệng vẫn tươi
Dung nhan nhã nhặn sánh ngang thánh thần
__________DS & CN_____16 / 07 / 2015_____Trương văn Khẩn___________
__ CHỈ NGƯỜI BIẾT __
Nước sôi lửa bỏng giang hồ
Bàn chân nhỏ bé dẫm vào xót đau
Quân dân mê mải tranh phần
Trên cao thần thánh nhe răng mỉm cười
Phố đêm phố lạnh như từ
Mây che đỉnh núi biển xô sóng về
Người vui tay ấp phao kề
Lao xao nhảy múa vẫy vùng tắm bơi
Muôn nơi ngửa cổ lên trời
Thấy mưa cầu nắng, nắng nhiều cầu mưa
Nhớ xưa nhỏ bé vẫn thường
Nhìn Cha đánh Mẹ .. Lớn thời đánh theo
Cây leo quấn chặt gỗ tàn
Loài cây Tầm gửi mượt mà lá xanh
Quanh năm khí hậu thất thường
Người ơi có hiểu .. Chỉ người biết không
___________DS & CN_____18 / 07 / 2015_____Trương văn Khẩn___________
“Nghiêng vai ngửa vái Phật trời, đương cơn hoạn nạn độ người trầm luân”.
'' '' '' '' ''
< Thế gian thiếu vắng loài Người , lấy ai ? chỉ lối .. dẫn đường yêu thương ! >
_TIỆT ĐƯỜNG CHÁU CON_
Người ơi dạy lấy Đức nhiều
Cỏ cây hoa lá Côn trùng xót thương
Vô vi vô vị vô thường
Rời xa phấn đấu miệng cầu Nam mô
Nam mô chay Tịnh mỗi mình
Nam mô chẳng có Vợ con Gia đình
Nam mô Hạnh phúc không còn
Nam mô Đức đó để giành gió bay
Xưa nay Đức lớn sinh thành
Mẹ Cha dưỡng dạy ra đời lớn khôn
Lớn khôn Đạo lý sinh tồn
Tề gia, dựng Nước dỗ dành Cháu con
Cớ sao bỏ Đức lớn này
Nam mô cửa miệng dỗ dành thế gian
Tu thân hóa Phật hóa rồng
Bỏ quên ơn nghĩa Tiệt đường Cháu con !
___________DS & CN_____26 / 07 2015_____Trương văn Khẩn___________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét