Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

HỎI CÓ VUI KHÔNG


Em với anh hai phương trời cách biệt
Hai con người lạ lẫm trước khi quen
Em bên ấy hai mùa .. mưa với nắng
Anh bên này bên đủ bốn mùa vui





Nhớ hôm nào Thu hanh vàng sắc lá
Em thì thầm em chỉ có yêu anh
Đợi Đông về đêm đêm làn gió thổi
Em hỏi nhỏ anh lạnh lắm không anh






Lá xanh cành Xuân sang rồi anh nhỉ
Nắng nhung huyền nắng trải lụa không gian     
Xuân lạ lùng  đi qua  mà nhanh quá
Hạ tưng bừng cho phượng thắm ve kêu



Ve âu sầu nhìn phượng rơi tàn tã
Quá vội vàng lặng lẽ hè lại đi
Chỉ con đường với mình anh đứng đợi
Gió thì thào qua hỏi  có vui không



Biết nói gì Thu sang tràn nhung nhớ
Nhớ vô bờ..  nhớ lắm người yêu ơi
Chân không bước nhưng hồn bay lạc lõng
Bay kiếm tìm .. bay  gọi tiếng   em  yêu !




______________Trương văn Khẩn___27 / 08 / 2015______________





                  ___ BAO GIỜ ___

Nhìn trời nước mắt rơi tuôn
Lòng tôi mới hiểu bao ngày nắng xưa
Vầng mây tích tụ lâu rồi
Cùng nhau vỡ chảy tuôn trào nước rơi

Con người cũng lẽ vậy thôi
Đường xa mòn mỏi tháng ngày khát khao
Từng ngày càng chất chồng cao
Làm sao chịu nổi .. hỡi người  tôi thương

Cuộc đời chẳng có là bao
Ngày xưa nhỏ bé Cha Mẹ dưỡng nuôi
Bây giờ đủ lớn và khôn
Ngồi đây lệ chảy ngắn dài nhớ nhung


Hỏi trời hỏi đất tại sao
Người đây kẻ đấy  xa  hoài cách xa
Bao giờ như lá và hoa
Nở chung một gốc cùng cành sinh sôi




_________________Trương văn Khẩn______28 /08 / 2015_______






  SÁNH VAI CÙNG BƯỚC



Có phải thu về đó không
Đường rơi ngập lá phố phường vắng thưa  

Nhớ thương hạ cũng qua rồi
Cây xanh vàng lá đêm về sương rơi



Trời cao gió lộng tăng dần
Hắt hiu lạnh lẽo trong lòng vấn vương
Người ơi bên ấy có còn
Tiếng ve rền rĩ  hay phượng cũng rơi



Mà sao tôi thấy trong lòng
Lao lao hình bóng tiếng cười rất vui
Dường như mai mốt đông về
Sánh vai cùng bước đêm trường ấm êm




       ___________DS &CN_____30 / 08 / 2015_____Trương văn Khẩn____________







     CƠN MƯA CUỐI HẠ


Hạ đi như chẳng quay về
Những cơn mưa cuối não nề tiết thu              
Râm ran ướt cả muôn đường
Gió đưa lạnh lẽo trong ngoài hắt hiu



Lòng như nhắn nhủ với mình
Thu nay lại vẫn cung đường lá rơi
Hạ ơi chừng đó đủ rồi
Những cơn mưa cuối khung trời đơn côi



___________Trương văn Khẩn____04 /09 / 2015____



Không có nhận xét nào: